Mình có một đôi giày rất đẹp, vô cùng hợp với phong cách của mình. Mình mang nó đi làm mỗi ngày nhưng lại bị đau chân do lớp da của giày cọ xát vào chân. Tuy nhiên, mặc cho sự khó chịu mà đôi giày mang lại, mình vẫn mang nó đi khắp nơi suốt một thời gian dài. Rồi vào một ngày, mình cảm thấy chân đau vô cùng, đau đến mức mình chẳng thể mang bất kỳ đôi giày nào vào ngày kế tiếp. Thì ra là chân mình đã bị thương, và vết thương được tạo ra từ chính đôi giày mà mình tin là phù hợp với mình.
Điều này khiến mình chợt nhận ra rằng:
“Có những thứ nhìn vẻ ngoài tốt đẹp, vẹn tròn nhưng nếu không thật sự là “người trong cuộc” thì sẽ không thể hiểu được chính xác mọi thứ”.
Và liệu có phải chúng ta luôn chẳng hài lòng với cuộc sống của mình, hay so sánh với người khác và ước mơ một cuộc đời như họ? Để rồi bản thân chẳng lúc nào cảm thấy hạnh phúc, lúc nào cũng cảm thấy mình là “nạn nhân” của cuộc đời này.
Mình từng trải qua một khoảng thời gian cực kỳ khó khăn. Và mọi việc còn trở nên tồi tệ hơn khi mình lướt mạng xã hội và luôn bắt gặp hình ảnh cuộc sống tốt đẹp của người khác: những chuyến du lịch sang chảnh, công việc trong mơ, thăng tiến trong sự nghiệp, tậu nhà mới, những bữa ăn đắt tiền,… Tâm trạng tồi tệ kéo dài khiến mình mất kiểm soát, dễ trở nên cáu gắt với chồng và ngay chính bản thân mình. Số lần mình giận chồng nhiều không đếm xuể.
Sau này, khi đã vượt qua cơn khủng hoảng thì chồng mình có tâm sự “mỏng” là những ngày đó mỗi khi đi làm về anh ấy đều tự hỏi là “Hôm nay tâm trạng vợ mình như thế nào? Cô ấy vui hay buồn? Mình nên làm gì và không nên làm gì nhỉ?”. Nghĩ lại mà cảm thấy thương chồng mình quá!
Thế rồi để cứu vãn trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, mình và chồng quyết định dùng những bức thư tay để đối thoại với đối phương.
Những lá thư mình gửi chồng đều liệt kê ra tất cả những điều khiến mình không hài lòng, nhưng bức thư mình nhận được chỉ có vỏn vẹn vài dòng giản đơn:
“Anh mong em sẽ luôn hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ của chúng ta, và cười nhiều hơn nữa. Mong em luôn nhớ rằng, em là người vô cùng đặc biệt với anh và các con”.
Mình lặng người khi đọc những dòng thư này. Có phải mình chỉ biết yêu bản thân mà tiết kiệm nụ cười với những người yêu mình vô điều kiện? Tại sao mình không biết đủ khi có một người chồng quan tâm mình hết mực và những đứa con vô cùng đáng yêu?
Rồi mình chợt nhận ra rằng mình sẽ chỉ đuổi theo được “cái bóng của hạnh phúc” nếu cứ không ngừng so sánh bản thân với người khác, cứ đong đếm những thứ bản thân không có để rồi chìm vào sự bất hạnh khi không được thỏa mãn.
Đừng bao giờ coi mọi thứ trong cuộc sống là điều hiển nhiên. Hãy luôn biết ơn với những gì bạn đang có dù điều đó có tốt đẹp hay không
Và mình cũng muốn dạy các con mình thế nào là hạnh phúc.
“Không phải cứ hơn người khác là hạnh phúc. Mẹ đủ đầy mọi thứ nhưng luôn so sánh bản thân với người khác nên chẳng giây phút nào mẹ cảm thấy hạnh phúc cả. Mẹ buồn chỉ vì vài thứ không bằng người ta, vài thứ mình chẳng đạt được, vài thứ không như ý muốn,…
Bây giờ tuy cũng chẳng giàu có bằng ai, cũng chẳng có thành tựu gì đáng kể nhưng mẹ lại thấy hạnh phúc hơn xưa. Bởi vì mẹ có ba của các con yêu thương mẹ hết mực, có một ngôi nhà luôn tràn đầy tiếng cười đùa, tiếng các con gọi “Mẹ”. Từng có một người bạn hỏi mẹ rằng mẹ nghĩ kiếm được bao nhiêu tiền một tháng mới có thể gọi là giàu? Và mẹ đã mỉm cười trả lời cô ấy rằng có thể số tiền mẹ kiếm được mỗi tháng không bằng cô ấy nhưng mẹ cảm thấy bản thân giàu lắm luôn, nên khi nào cô ấy cảm thấy đủ thì lúc đó cô ấy sẽ giàu.
Mẹ kể câu chuyện này cho các con vì mẹ muốn các con biết là mẹ chẳng mong các con của mẹ sau này sẽ trở thành ông này bà nọ, mẹ chỉ mong các con hiểu rằng: “Hạnh phúc là đến từ tâm chứ không phải là từ đánh giá của người khác. Không phải ai cũng có thể hiểu được điều đó, có người hiểu rất nhanh, có người đến khi lìa xa cõi đời này vẫn chưa hiểu được.
Khi hiểu được điều ấy, các con sẽ sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và biết ơn mọi thứ đến với cuộc đời dù là những điều tốt đẹp hay khó khăn, thử thách.
Hãy luôn cảm thấy hạnh phúc trong mọi hoàn cảnh các con nhé bởi vì được sinh ra trên cuộc đời, được sống khỏe mạnh đã là một ân huệ vô cùng to lớn rồi!”