Chồng tôi xin được tài trợ 250 vạn yên (~400tr VNĐ) trong chiến dịch gây quỹ mà tôi đã nhắc trong bài viết trước. Anh dùng số tiền mua thêm hai chú ngựa cho hệ sinh thái trường học trong rừng. Chúng tôi đặt tên chúng là Ni-chan và Thái-kun. Nó có nghĩa là Rừng và Cây trong tiếng Ainu).
Hằng ngày, chúng vào rừng ăn cỏ, tối về lại chuồng bên cạnh khu trường mới xây ngoài bìa rừng.
Vào mùa hè, trong rừng có rất nhiều côn trùng hút máu. Do đó, để tránh bị tấn công từ ruồi trâu và bọ chét, Ni và Thái thay đổi chiến lược. Vợ chồng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy bọn chúng rủ nhau chạy vào rừng mỗi khi mặt trời xuống lưng chừng đồi. Ngay cả động vật, chúng cũng biết xác định thời điểm thích hợp và thay đổi để tồn tại.
Có một lần, khi đã ăn hết cỏ tre trong rừng, chúng tìm cách vượt ra khu rừng bên để tìm thức ăn. Lúc đó, chúng tôi đã nghĩ mình mất chúng rồi.
Một đêm mất ngủ, chồng tôi đã đi bộ suốt 4 tiếng đồng hồ trong rừng để tìm chúng. Khi nhìn thấy chồng tôi, Ni và Thái đồng loạt nhìn ông chủ của mình với ánh mắt ngạc nhiên: “Sao ông lại ở đây?” Chồng tôi đã vui mừng xiết bao và ôm chúng khóc. Cảm giác như tìm lại được đứa con bị thất lạc. Chúng cũng ngoan ngoãn theo ông chủ về nhà.
Có lần, chúng tôi đang đạo chơi trong rừng thì gặp Ni đang ăn cỏ một mình. Chồng tôi gọi để cho Ni một ít kẹo. Khi nó đang ăn thì con trai tôi tiến tới. Ni sợ thằng bé giành kẹo của mình nên đã cắn con trai tôi một phát vào ngực. Nhìn thằng bé đau đớn nhưng cố gắng không giận dữ, tôi thực sự thương xót con mình. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, sự bao dung của con đối với động vật không tự nhiên mà đến. Vì con đã chăm sóc chúng mỗi ngày.
Cũng như một đứa trẻ được sinh ra, dù là cha mẹ ruột nhưng không bỏ công chăm sóc sẽ không sản sinh ra oxytocin, thứ quyết định tình yêu và sự gắn kết giữa cha mẹ và con cái.
Bạn có nghĩ rằng, dù là mối quan hệ giữa người với người, hay con người và động vật, càng dành thời gian cho chúng, bạn sẽ yêu chúng nhiều hơn. Con người cần dành thời gian cho nhau để tình yêu lớn lên mỗi ngày.